tỷ số trực tuyến bet365_link bet365 khi bị chặn_đặt cược trận đấu bet365

Người đàn ông không tay không chân suýt bị chôn sống

Nửa đêm một ngày cuối tháng 4, Djrueng vẫn ngổn ngang với chiếc máy tính xách tay của mình trong một căn phòng trọ nhỏ ở Bình Thạnh, TP.HCM. Anh lướt nhanh trên bàn phím bằng cổ tay. Djrueng đã thức trắng đêm, hoàn thành công việc tình nguyện mà anh đảm nhiệm và tìm hiểu thêm về người biên tập. — 26 năm trước, khi Nay Djrueng được sinh ra trong một hình dạng kỳ lạ, Gilais ở Krai Nang đã bị sốc: không tay, không chân. Theo quan niệm xưa của làng, đứa trẻ là hiện thân của ma quỷ nên phải chôn sống để tránh bị hại.

Tiếc thay, nhưng anh không dám bất chấp buôn làng, anh KbôDjoang và mẹ anh. Người vợ chỉ biết khóc. Anh trai cũ của Nay Djrueng cũng bị dị tật giống anh và được chôn cất khi mới sinh. Lần này, một người thân đã biết tin về việc Djrueng bỏ trốn. Anh Djoang cho biết: “Dù thế nào thì đây cũng là giọt máu của vợ chồng tôi nên tôi luôn cố gắng hết sức để nuôi dạy và yêu thương các con”

— — Không Chân, Không Tay nhưng Nay Djrueng vẫn phát triển bình thường như những đứa trẻ lùn khác. . Anh ấy muốn đi học, nhưng sợ bị bắt nạt và lo lắng rằng anh chị em của mình sẽ xấu hổ. Hiện Djrueng muốn ra sân thi đấu nhưng bố mẹ anh bận công việc không thể cho anh đi. Mỗi ngày, anh chỉ biết khóc khi ở một mình trong căn nhà khóa trái.

Năm lớp một, Djrueng chỉ có một bộ quần áo để đến trường. Đôi dép sau lưng của Djrueng giúp anh tránh bị bỏng trên bãi biển. Năm lớp 4, cháu đi chân giả nhưng cử động nhiều thì đau. Ảnh: do nhân vật cung cấp.

Djrueng không dám xin bố mẹ cho đi học cho đến khi các anh chị em của anh rời trường làng năm 8 tuổi. Ban đầu, anh Djoang chở con đến lớp. Ba ngày sau, Djrueng nói với bố “Cho con đi với mấy người bạn”

“Chân không bằng phẳng”, cậu bé người Jrai đi học cách nhà hơn 600 m. Vào mùa nắng, cát cháy khiến đôi chân trần sưng tấy. Vào mùa mưa, nước ngập đường quê, mẹ phải đưa anh đi học. Khi học lớp ba, Djrueng năn nỉ mẹ mua cho mình đôi dép rồi xếp lại. – Anh ấy đã đạp vào đầu gối của mình, nhưng bạn của anh ấy đã yêu cầu anh ấy ra ngay lập tức. Thật hài hước. Thật là thiếu khôn ngoan “, ông Dezhong nhớ lại. Năm học tiểu học, ông chỉ có một bộ đồng phục học sinh. Mỗi sáng, sau khi giặt và phơi khô, tôi đến lớp vào buổi chiều.

” Cuộc sống càng khó khăn hơn. “Nó càng thôi thúc tôi học để thay đổi cuộc đời”, người này chỉ đo được một mét. – Vào đại học, Djrueng vào học nội trú. Mọi sinh hoạt đều phải tự túc. Bố mẹ bạn sẽ đưa đón bạn hàng tuần và Djrueng thì một mình trong ký túc xá, vợ chồng Djoang bận nuôi con ăn học không có thời gian cho con nghỉ học, cách đây vài tuần anh đi bộ hơn 20 cây số mới về nhà.

Thầy cô và các bạn Đừng quên những học sinh khuyết tật. Cô giáo Biết học sinh không ăn sáng trong giờ học, cô giáo đã trả tiền cho Djrueng. Sách và tài liệu của một học sinh khuyết tật được cha nuôi, một giáo viên của trường mua cho. .

“Tình thầy trò cũng tiếp thêm sức mạnh cho tôi. Tôi bị ốm trong vài ngày và không bao giờ bị nữa. Cô giáo dạy vật lý bưng cháo lên giường cho tôi ăn. Dù thức trắng đêm để nghiên cứu kỹ lưỡng nhưng Djrueng vẫn không thể thể hiện được kiến ​​thức của mình. Để khắc phục vấn đề này, Djrueng đã cố gắng đạt được kết quả bằng miệng trong lớp. Trong kỳ thi, anh ấy đã ghi điểm trong luận văn. Hàng tháng, anh được trợ cấp và luôn dành tiền mua ít nhất hai cuốn sách nâng cao để luyện tập cùng cô Nguyễn Thị Ánh Tuyết, giáo viên dạy nhạc Trường PTDT Nội trú Krông Pa. Đã nghỉ hưu sau khi thực hiện hàng chục chuyến “du ngoạn trên thuyền”, nhưng tôi vẫn nhớ mãi ấn tượng về cậu sinh viên Djrueng.

“Dj rueng tham gia tất cả các hoạt động. Chân mình xuôi hết nơi này đến nơi khác. Thắp nến tri ân nghĩa trang liệt sỹ Đà Nẵng 2017. Ảnh do nhân vật cung cấp.

Trong Sau” Cuộc thi Hát cho các Thánh lễ “được tổ chức tại Quận Krumpa, cô Tuyette nhìn thấy tấm áp phích có chữ ký của Djrueng và yêu cầu hai cô gái tham gia. Khi một đứa trẻ không có tay và chân thay mặt nhà trường làm bài kiểm tra, nhưng năm đó cô và DjruengĐạt giải nhì.

Xem chương trình truyền hình về “Hiệp sĩ công nghệ thông tin” Nguyễn Công Hùng là một người khuyết tật đã thành lập trung tâm tin học, Djrueng quyết định theo học khoa Tin học trường Đại học Đà Nẵng. — Đó là lần đầu tiên tôi gặp Nguyễn Văn Tiến, một người bạn khuyết tật cải trang đến từ Hà Tĩnh, và rơi nước mắt thương cảm. Nhưng trong lớp, Tiến “choáng” khi thấy Djrueng tự tin giới thiệu về mình trước lớp. “Anh ấy được cử làm lớp trưởng và sau đó đã hoàn thành 3 năm học đại học. Mọi hoạt động đều động viên mọi người. Nếu Djrueng không có cơ thể khỏe mạnh thì đến cổ vũ. Trong lớp, anh ấy đề xuất đưa Djrueng từ ký túc xá sang Nhà trường từ chối, dù đeo chân giả nhưng màn hình vẫn không bỏ sót một ngày học nào. Djrueng tặng quà cho học sinh nghèo của trường tiểu học Nanrong năm học 2018-2019. Ảnh: Cung nhân vật.

Học sinh tốt nghiệp , Djrueng nộp hồ sơ vào một số công ty, nhưng sau một thời gian, anh muốn hỗ trợ hoàn cảnh không may mắn vì mình nên lo cho một số tổ chức từ thiện tại chỗ.Năm 2014, Nay Djrueng thành lập quỹ “Tiếp sức học đường” để hỗ trợ các vùng sâu vùng xa và học sinh Vùng sâu, vùng xa, quỹ còn hạn hẹp nên ưu tiên cho học sinh nghèo ở các trường tiểu học và trung học cơ sở, nếu không tìm được người đỡ đầu thì kiếm tiền. Anh nói: “Tôi được nhiều người yêu quý và giúp đỡ. nên tôi muốn dùng một vài món quà để giúp các em tràn đầy năng lượng. “Khi các học sinh cũ liên hệ để tặng quà cho các em học sinh THCS, Trường THCS huyện Krông Pa không khỏi bất ngờ”

“Ngày còn đi học em vẫn nhớ. Khi lớp bị phê bình, nhà trường đã tặng quà cho học sinh. Đối với những học sinh vượt khó vươn lên, Djrueng thường chủ động cho người khác, không chỉ là niềm tự hào của trường, mà còn là tấm gương sáng của 3 xã phía nam sông Ba, Jala nói. . -Fan Ya