Tôi may mắn được tuyển thẳng vào trường nhạc trong thành phố. Tôi vẫn nhớ thành tích của mình trong buổi hội thảo, lớp học thạc sĩ do khoa piano tổ chức, mẹ Hồng luôn bên tôi, và Anh Thư không bỏ sót một buổi nào trong ngày thứ Năm. Vẻ mặt vui vẻ của người chuyển phát nhanh, mẹ Hồng, khiến tôi và những người xung quanh cảm thấy lây nhiễm và lạc quan. “
Là năm cuối của khóa 4 năm trung cấp khoa piano, Thu đã được đi biểu diễn ở nhiều nơi, ngoài việc muốn mang những âm thanh tuyệt vời của piano lên sân khấu, Thu còn tham gia trường cũ Nguyễn Đình Chiểu Đi học piano làm tình nguyện viên .
“Ước mơ của em là trở thành cô giáo. Vì vậy, khi trở thành một người tiếp nối, chia sẻ và chia sẻ những gì học được với người khác, tôi cảm thấy rất vui. “Anh Thư cho biết.
Trước khi lên sân khấu, em luôn trang điểm và thắt bím cho mẹ. Để tóc tai, chọn trang phục sang trọng. Lên sân khấu, khán giả khó nhận ra Thứ Năm khiếm thị cho đến khi cô được người khác nâng Cô Hồng giải thích: “Không phải tôi mù nên tôi muốn mặc quần áo gì cũng được.
“Giữa năm ngoái, tôi có đi học piano cho một cô gái. Đối với mọi người trong gia đình, món nào ngon nhất cũng chọn được món”, chị Hồng khoe. ——Mặc dù đã để cho con gái mình chịu trách nhiệm làm mẹ nhưng Hồng vẫn thấy có lỗi với chồng tôi và mẹ tôi. Gia đình cha mẹ không gánh vác trách nhiệm của vợ và con trai.
“Năm ngoái, dịch Covid-19. Tôi và con mới có dịp về quê hơn một tháng. Nhà chồng thì rườm rà, quần áo công sở nhàu nát. Tôi thấy tiếc vì điều này. Mong gia đình tôi có thể Thoát khỏi cảnh “chồng, vợ, con một nơi” 12 năm sau như bây giờ mà không biết đến bao giờ mới làm được ”, chị Hồng thở dài. -Diep Phan